Rời Lisbon, tôi mang theo những cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Và lúc ngắm những bức ảnh, nhớ về Lisbon, tôi thấy Lisbon trong trí nhớ của mình, xinh đẹp, duyên dáng và thân thiện, hơn bao giờ hết. Tôi biết rằng mình mới chỉ khiến cho quen với Lisbon, còn bao điều thú vị chưa hề khám phá. Và với tôi, Lisbon là…
Lisbon – là sau chuyến tàu đêm từ Madrid, có cảm giác thành phố không chịu thức giấc, dù đã 8h, 9h, rồi 10h sáng. Ngồi ngắm mấy người chăm chỉ đạp xe qua lại ở con đường ven biển, gặm bánh cô bạn đồng hành mang đi từ Việt Nam, thấy ngon hơn bao giờ hết. Và lúc hai đôi mắt trẻ thơ tò mò ngó bạn qua khung cửa cao cao 1 căn căn hộ cũ, bạn như thấy chính mình, cũng tò mò và hồi hộp, chuẩn bị được thiết kế quen với Lisbon.
Lisbon – là các con đường lát đá, những bậc thang lát đá và những con dốc nhỏ lát đá. Sáng sớm, bên cạnh trời vẫn tối đen, cuộn tròn trong chăn ấm ở một nhà xinh đẹp có tuổi đời hơn 100 năm, nghe tiếng lạo xạo trên đường của những hành khách rời Lisbon sớm đang kéo valy ở những viên đá lát đường, mường tượng ra tiếng vó ngựa lọc cọc đang chạy đến từ quá khứ.
Lisbon – là buổi sáng lang thang đi bộ xuống ga tàu, ngó qua khung cửa kính 1 liên hệ bánh, và ngay lập tức buộc phải xông vào, ăn chiếc bánh tart ngọt dịu, giòn rụm nhưng lại mềm tan trong miệng, và thơm ngon nóng hổi nữa. Bổ sung thêm viên chocolate tươi và chia nhau chiếc bánh cheese béo mềm, thấy tràn đầy năng lượng để bắt đầu 1 ngày mới.
Bánh tart đặc biệt của Bồ Đào Nha. |
Lisbon – là một chiều mưa hăm hở cuốc bộ ở Đại lộ Liberdade (sau này mới biết đây là Đại lộ đẹp nhất châu u) tới khu Marques de Pombal, hy vọng kịp bắt chuyến xe bus đến khu outlet. Đại lộ rộng và đẹp, vỉa hè lát đá tinh xảo hai màu trắng đen loang loáng nước, vội lắm rồi mà vẫn buộc phải giơ máy ảnh lên, biết khi nào gặp lại.
Lisbon – là cả tiếng đợi xe bus trong mưa lạnh, và phần thưởng là ngồi hàng ghế đầu tiên trên xe, ngắm cảnh vật chạy qua khi chiếc xe lao đi trong chiều muộn vượt qua cây cầu dây văng Vasca da Gama dài nhất châu u (17,2 km). Mưa ngày càng nặng hạt, và trong lòng ấm áp, chẳng biết mình đang đi về đâu, chỉ ngay giây phút ấy, tận hưởng sự diệu kỳ lúc nhìn thấy chính mình đang lang thang tại châu lục khác, vào một ngày không định trước.
Lisbon – là ngắm thành phố từ pháo đài Saint George từ thế kỷ 6. Lang thang khắp khu pháo đài cổ chẳng còn nhiều dấu tích của quá khứ, trong buổi sáng mưa nhẹ vắng khách du lịch, thấy đa số thiết bị đều sẽ thành hư vô. Những mái nhà nâu đỏ lô xô đặc trưng của Lisbon cao cấp như 1 bức tranh…
Lisbon – là những chiếc xe điện rực rỡ màu đỏ, màu vàng chạy ở các con dốc quanh co. Làm sao có thể hình dung Lisbon duyên dáng không có xe điện? Lisbon là xe điện. Xe điện là Lisbon.
Lisbon – là chuyến tàu tới Sintra, trò chuyện với hai ông bà người Canada, và ngưỡng mộ bí quyết ông bà đã và đang cộng nhau trải nghiệm khắp thế giới. Và cả 1 ngày lang thang trong khu Sintra, ngắm các lâu đài và pháo đài bằng đá tuyệt đẹp, để đến lúc ra về kết luận mình mới chỉ lướt qua Sintra.
Lisbon – là cảm giác buồn buồn lúc ngắm nhìn những lâu đài, nhà thờ khu Alfama trong chiều muộn, các khách du lịch di chuyển ngược xuôi trên những con dốc, hoặc giới hạn lại trong quán nhỏ ấm cúng bên đường. Thấy mình ko thuộc về vị trí này, dù là quá khứ hay hiện tại. Tự dưng nghĩ ai đến Lisbon, trường hợp đi cộng người yêu thì sẽ tuyệt biết bao. Mà đi cùng người yêu, thì chả nên Lisbon, chỗ nào cũng tuyệt.
Lisbon – là vị trí mình đã quyết định chỉ hỏi đường các anh chàng sang trọng trai. Sau quyết định đó, mình phát hiện ra lúc lâm vào tình huống không biết đi đường nào thì ko cần khi nào cũng có anh cao cấp trai xuất hiện để nhờ vả. Thế phải sau đấy cứ gặp anh nào đẹp trai thì ta hỏi đường, dù đường ta vẫn đang đi. Là một anh chàng hết sức hết lòng hoãn cả chuyến tàu của mình để dẫn hai đứa lơ ngơ lên đúng con tàu buộc phải đi, thay vì băm bổ lao lên bất cứ con tàu nào chuẩn bị… chạy, vì sợ lỡ chuyến. Người Lisbon thật là đáng yêu quá mà.
Lisbon – là sau 1 ngày mệt phờ đi bộ và thưởng thức bữa tối ấm áp ngon lành, bạn ra khỏi nha hang và phát hiện ra một trong 2 chiếc ô của bạn đã có người mượn tạm. Trời mưa cực kỳ to và còn một quãng đường leo ở những con dốc đá thần thánh mới về đến căn hộ (mà bạn nhất định sắm nên là trung tâm của khu phố cổ Alfama – lúc đó bạn ko biết Alfama nằm ở những ngọn đồi). Bạn cắm mặt đi qua cơn mưa vô cùng to, đường vắng không bóng người, hai đứa che chung 1 cái ô, biết rằng quần áo và balo của mình đã ướt nhẹp. Sau đấy còn một thử thách cuối cùng: mở khoá cửa. Hẳn là nhà hơn 100 năm nên khoá cửa hình như cũng cổ kính theo. Bạn hoàn toàn có thể mất đi sự kiên nhẫn cuối cộng trong ngày khi “chiến đấu” với cái khoá cửa ương bướng. Nhưng lúc bạn cuộn tròn trong chăn ấm, bật lò sưởi và nghe tiếng mưa rả rích bên cạnh kia, bạn thấy cuộc đời thật đẹp…
Hà Chi